Thắng Và Tự Thắng

[tp_table id=3 /]
Tác Giả: Thích Pháp Trí
trời cho khỏi nắng: nhân xấu anh tạo ra, rành rành còn đó, làm sao anh có thể chạy thoát được. Cho dù có bay vào hư không, núp trong hang, lặn sâu dưới nước hay chui xuống đất thì nhân xấu anh đã tạo ra, khi quả khổ chín muồi thì anh đừng hòng trốn thoát. Khi đó dù có ăn năn thì đã muộn: không ai có thể thay thế cho anh được cả. Và cho dù anh chưa gặp quả báo xấu đi nữa thì ít ra toà án lương tâm của anh sẽ trừng trị anh và mọi người sẽ chê cười anh! Không lẽ anh cũng có thể chạy trốn được chính bản thân mình?
     Không chạy trốn được chính mình. Vô Não đã không thể chạy trốn được chính mình, Sở Thiên Minh cũng vậy. Cả hai người này nếu không có Phật giáo thì họ sẽ đi về đâu? Nghĩa là nhờ Phật, nhờ Thiền sư Trí Hưu mà họ biết quay về. Và khi họ đã quay về rồi thì tự họ biết họ sẽ làm gì. Cho họ quay về không có nghĩa là để cho họ vào chùa trốn, là Phật giáo dung túng họ. Mà có nghĩa là chúng ta đã bao dung họ, giúp họ sám hối. Sám hối để tiến bộ, để họ làm lại cuộc đời mình: từ con người thấp hèn trở thành con người cao quý. Chiến thắng của từ bi là vậy.
     Từ bi không đồng nghĩa với thụ động, buông xuôi, nhu nhược.
     Nhưng từ bi không có nghĩa là chúng ta chỉ biết thụ động, buông xuôi, nhu nhược, mặc cho kẻ ác muốn làm gì thì làm.
     Xưa có một con rắn cùng tu luyện với một vị sư ở trên núi. Vị sư dạy gì, rắn đều nghe và làm theo hết. Ngày đầu đến chùa, vị sư bảo rắn canh giữ nhà kho của chùa. Đêm ấy, có kẻ gian lẻn vào lấy trộm. Vì suy nghĩ “từ bi là không cắn người, hại người không phải là từ bi”, nên rắn quấn mình nằm yên. Tên trộm, vì không thấy rắn, đã lấy hết đồ đạc, trong đó có cả rắn, bỏ vào trong túi đựng mang đi. Nằm trong túi đựng, bị chèn ép đau lắm, nhưng rắn vẫn cắn răng chịu đựng không lên tiếng. Đợi lúc tên trộm mở chiếc túi ra, rắn mới nhanh nhẹn tẩu thoát.
     Hôm sau, biết được duyên cớ, vị sư nói: Ta dạy con từ bi không được cắn người nhưng không có nghĩa là con không biết lên tiếng thông báo cho tên trộm biết để mà tự vệ.
     Cho nên, từ bi phải luôn có mặt trí tuệ và dũng cảm. Bi-Trí-Dũng như chiếc kiềng ba chân, không thể thiếu một. Đầy đủ bi trí dũng mới là bậc hiền trí. Chỉ hiền mà thiếu trí, thiếu dũng, thời đích thị chỉ là kẻ nhu nhược.
     Từ bi là chất liệu sống tự nhiên.
     Nói từ bi là chiến thắng, thật ra đó chỉ là một cách nói. Mà nói đúng hơn, đó là một chất liệu sống tự nhiên mà mỗi người cần phải có. Cũng như để duy trì sự sống thì ta phải ăn. Người sống bằng chất liệu từ bi cũng tương tự như vậy. Người sống bằng từ bi thì khi thương người, giúp người, người đó không bao giờ toan tính. Cho nên từ bi là tình thương không có điều kiện, như Thiền sư Trí Hưu cứu Sở Thiên Minh. Ngài sống với lòng từ bi một cách tự nhiên như hít thở không khí. Tự nhiên đến nỗi khi cứu Sở Thiên Minh, Ngài không còn thấy mình là người cứu, Sở Thiên Minh là người được cứu. Tất cả chỉ nằm trong một niệm đó là niệm từ bi. Từ bi thì không còn thấy mình, không còn thấy người, không thấy cả hai; không còn thấy người tạo tội, không còn thấy người cứu; không còn thấy người được cứu. Bặt hết ý niệm chấp ta, chấp người, đó là chiến công oanh liệt nhất.
     Như vậy là tôi đã có thể trở lại với câu hỏi này được rồi:
     Vậy thắng người và thắng mình, chiến thắng nào là có giá trị nhất?
     Thắng người, có lẽ chiến thắng này chẳng còn có ý nghĩa nên ta khỏi phải bàn ở đây. Chỉ còn lại thắng mình. Nhưng thắng mình cũng có nhiều dạng, vậy thắng mình như thế nào mới có giá trị đích thực?
     Ở đây, bất cứ một sự tự chiến thắng nào cũng có giá trị của nó. Nhưng ở đâu có sự tự chiến thắng vắng mặt sự chấp thủ thì chính chiến thắng đó là giá trị, cao thượng và đáng tôn vinh hơn hết. Hay nói cách khác, chỗ nào có sự chiến thắng hoàn toàn vắng mặt sự chấp thủ vào bản ngã thì ở đó có người gặt hái được nhiều chiến công oanh liệt nhất. Vì sao? Vì bỏ tất cả là được tất cả. Đức Phật đã hoàn toàn dứt

(Bấm vào trang số 11 bên dưới để tiếp tục)…

Author

Chia sẻ là yêu thương! - Sharing is caring!

Leave a Reply