[tp_table id=3 /]
Tác Giả: Thích Pháp Trí
giác ngộ giải thoát. Để làm được điều đó, mỗi chúng ta cần phải hàng phục, chế ngự tâm, bởi vì “Tâm dẫn đầu, tâm làm chủ, tâm tạo tác. Nếu nói năng hay hành động với tâm ô nhiễm thì sự khổ sẽ theo sau như bánh xe lăn theo chân con thú kéo xe” (Kinh Pháp Cú, số 1). Và vì tâm như con vượn, con khỉ, tâm cũng như ma, như tên giặc, rất khó điều phục… Do vậy, muốn giải thoát thì người tu hành không thể không thắng nó, tức là phải hàng phục vọng tâm.
Cách hàng phục tâm trong Phật giáo có rất nhiều, tùy theo trình độ mà mỗi người có thể tự chọn cho mình một phương pháp thích hợp như theo dõi hơi thở, quán thân thể là nhơ nhớp, quán tâm là vô thường… Hoặc dùng những phương pháp đơn giản như ghi nhớ một câu thoại đầu. Hoặc đơn giản hơn nữa, như có vị thiền sư nói: khi đánh chuông gõ mõ thì mình làm sao đừng bị dính mắc vào các chuyện đó. Có vị khác cho rằng, khi làm việc gì thì mình hô to việc ấy, như ăn cơm, mặc áo thì hô: “ăn cơm mặc áo, ăn cơm mặc áo”. Tức vị này muốn nhắc nhở cho chúng ta, trong những thói quen bình thường đó mà mình kiểm soát được thì những lúc ấy là mình đã chiến thắng. Nói chung, cách chiến thắng của Phật giáo có rất nhiều nhưng không ra ngoài mục đích là để giác ngộ. Và lịch sử cũng đã từng chứng kiến nhiều vị chiến thắng như vậy. Tôi chỉ lựa ra đây vài vị tiêu biểu.
Thiền sư Thoại Nham.
Vị Thiền sư này hằng ngày năm lần bảy lượt tự gọi tên mình rồi tự mình dạ. Ông gọi: “Thoại Nham ơi?” rồi cũng chính ông trả lời “ơi!”. Ông gọi tiếp “Thoại Nham đâu rồi?” rồi cũng chính ông tự trả lời “tôi đây!”. Ông gọi để làm gì vậy? Ông sợ ông quên mình, đánh mất mình. Ông sợ Thoại Nham của ông ham chơi sẽ bị lạc. Ông cũng sợ bị ma bắt. Ma nào bắt vậy? Ma thất niệm. Ông tự gọi tên mình chính là để thắng con ma này.
Thắng ma, một cách hàng phục vọng tâm. Tôi đọc Luận Đại Trí Độ của Bồ-tát Long Thọ do Hòa thượng Thích Thiện Siêu dịch, trong đó có câu chuyện của một vị Bồ-tát khá thú vị: Vị Bồ-tát nọ bị ma bắt nhưng vẫn không chịu thua. Bồ-tát dùng tay trái đánh, bị nó giữ lấy; dùng tay phải đả nó cũng bị nó nắm lấy. Cho đến cuối cùng dùng cả hai chân đá, dùng đầu húc cũng bị nó trói chặt. Nhưng Bồ-tát vẫn không chịu thua. Bồ-tát nói: ngươi chỉ thắng được thân ta nhưng không bao giờ thắng được tâm ta.
Đó cũng là hình ảnh tinh tấn. Tôi cũng muốn kể thêm một câu chuyện nữa liên quan đến ý nghĩa tự chiến thắng này.
Thiền sư Vĩnh Minh.
Thiền sư Vĩnh Minh đời Tống có một chứng tật bẩm sinh ở chân nên suốt đời tuy ông muốn ngồi thiền bằng tư thế kiết già mà không thể làm được. Đến trước giờ viên tịch (mất), ông nói với chân: Bấy lâu nay tao đã nô lệ mi, bây giờ mi phải nô lệ tao. Nói rồi ông bẻ chân, bắt lên ngồi tư thế kiết-già rồi nhắm mắt đi luôn.
Thiền sư Vĩnh Minh bẻ chân mà không sợ đau, một hình ảnh tự chiến thắng bản thân lạ lùng hiếm có. Hồi còn làm tiểu, tôi cứ thắc mắc hoài khi đọc chuyện này: Nếu Thiền sư đã đạt được vô ngã như thế, có thể tự chiến thắng mình như thế, thì vì sao ông không làm việc đó từ lúc sinh tiền mà phải đợi đến lúc viên tịch mới làm? Bây giờ thì tôi mới hiểu: Nếu lúc sinh tiền mà Thiền sư bẻ chân, toàn thân của Ngài chẳng khác gì cái bình bị bể phải vứt đi, còn dùng vào việc gì được nữa!
Từ ý nghĩa tinh tấn này, tôi muốn đến với một gương chiến thắng khác.
Pháp sư Huyền Trang.
Ai cũng biết Huyền Trang là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa. Ngài nổi tiếng đến độ tên tuổi chẳng những đã đi vào sử sách mà cuộc đời và sự nghiệp còn được Ngô Thừa Ân tiểu thuyết hóa qua tác phẩm Tây du kí có lẽ không ai là không biết tới. Ngài đã làm một cuộc thỉnh kinh vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại. Có nhiều người cùng nhập Trúc cầu pháp như Ngài nhưng phải nói rằng, sự nhập Trúc cầu pháp của Ngài là vĩ đại nhất và thành công nhất. Đặc biệt, Pháp sư đã đi bộ qua sa mạc Gobhi dài trên 500 cây số và vượt
(Bấm vào trang số 6 bên dưới để tiếp tục)…
Tiếng Việt / Bài Viết / Thầy