[tp_table id=3 /]
Tác Giả: Thích Pháp Trí
đổ vào thì lửa càng cháy mạnh và cháy lâu hơn. Cũng vậy, muốn dập tắt lửa thù hận thì không có cách nào khác hơn là phải dùng nước từ bi mà dội; bằng không, cứ đổ thêm nhiên liệu “sân si” vào thì lửa hận thù cứ thế cháy mãi. Hơn nữa, người khác đánh mình, mình không đánh lại mới quý. Bằng ngược lại, người ta đánh mình mà mình đánh trả lại thì chẳng còn gì hay để nói. Như xưa có một người đến chửi đức Phật. Ngài chỉ lặng thinh mà chẳng nói gì cả. Đợi đến khi anh ta chửi xong, Phật hỏi: Anh có khi nào được người khác đem quà đến tặng không? – Tại sao không. Anh ta trả lời. – Vậy người ta tặng quà cho anh, có khi nào anh không nhận không? Phật lại hỏi. – Đương nhiên là có rồi. Người đó trả lời. – Khi người ta tặng quà, anh không nhận, vậy người đó làm gì? Đức Phật hỏi tiếp. – Đương nhiên là người ta phải đem về. Anh ta gắt. Phật nói: Cũng vậy, nãy giờ ông đem toàn những lời thô ác đến tặng Như Lai, Như Lai không nhận thì tự ông đem về.
Hay quá! Tôi đố ai nhẫn nhịn tương tự như đức Phật mà không thắng. Bởi chân lí muôn đời là vậy: Có ai ngữa mặt lên trời phun nước miếng mà không bị nước miếng rơi trở lại vào mặt? Có ai đứng ngược gió tung bụi mà mình thì không bị bụi dính ngược trở lại! Đức Phật biết vậy nên Ngài nhịn khi anh thanh niên kia đến chửi. Nhẫn nhịn như vậy không có nghĩa là chịu nhục, mà là nhường nhịn để vượt qua đối tượng do đã thấu rõ được bản chất của vấn đề, nghĩa là nhẫn nhịn có trí tuệ. Phật khác chúng ta là ở chỗ đó. Bởi vậy mà trong kinh đức Phật thường nói nhẫn nhục là đạo đệ nhất, là phương pháp thù thắng: Người nào nhẫn được, người đó thắng cả hai; người nào không nhẫn được, người đó bại cả hai. Nhưng để nhẫn dễ dàng hơn thì điều tất yếu phải có lòng từ bi. Bởi nhẫn như phương thuốc đắng khó nuốt, từ bi như nước đường ngọt giúp nuốt viên thuốc đắng. Và có thắng được hận thù dễ dàng hay không chính là nhờ lòng từ bi vậy.
Nhưng ở đời mấy ai dùng từ bi mà thắng hận thù nhỉ? Ít lắm. Làm sao biết? Bởi vì từ bi là một đức tính khó làm, chỉ những ai có ý chí lớn mới làm nổi. Chính vì khó nên khi làm được thì đó là một hình ảnh sống động và có giá trị thiết thực.
Có lẽ không ai là không biết sự kiện đức Phật đã dùng từ bi để thắng con voi say của Axà-thế và Đề-bà-đạt-đa lăn đá để hại, cũng như nhờ lòng từ bi mà đức Phật đã giúp chàng Vô Não tự mình chiến thắng, giúp anh này buông dao sám hối khi đã lỡ giết đến 99 người. Nhưng sự thể hiện lòng từ bi đó của đức Phật đối với chúng ta e là cao quá. Tôi muốn cụ thể hơn bằng hai mẫu chuyện mà tôi tâm đắc.
Trường Sinh Đồng tử.
Chuyện kể về chàng thanh niên Trường Sinh, nuôi chí báo thù cho cha là Trường Thọ. Trường Thọ có một nỗi oan là bị vua Phạm Dự, lấy ân báo oán, tử hình bằng cách thiêu sống. Trước khi chết, ông dặn con: Con ơi, cha là Phật tử. Con hãy thực hành nhẫn nhục, đừng kết thêm nhân quả oán thù. Cha mong con dùng từ bi mà xóa bỏ hận thù.
Tuy nghe lời cha dặn, nhưng chứng kiến nỗi đau đớn của cha, Trường Sinh vẫn lập chí trả thù.
Anh thay đổi họ tên, cải trang đến sống tại thành Ca Thi, về sau trở thành một nhạc sĩ lừng danh. Đến ngày nọ anh được vua Phạm Dự cho mời vào cung biểu diễn.
Tài năng âm nhạc của anh đã khiến vua mê đắm. Dần dần, anh chiếm được cảm tình của vua, từ đó khoảng cách giữa vua và anh không còn xa nữa. Nhận thấy cơ hội thuận tiện, anh mời vua vào rừng đi săn mà không có tùy tùng.
Hôm ấy, đi suốt cả một đoạn đường dài nên vua rất mệt. Vua ngã lưng nằm nghỉ trên phiến đá rồi dần thiêm thiếp đi. Cuối cùng cơ hội báo thù Trường Sinh chờ đợi bấy lâu cũng đã đến. Rút gươm định chém, nhưng lạ thay, anh không giết vua được. Bởi khi rút gươm ra khỏi vỏ, thì hình ảnh cùng câu nói hiền từ của cha anh lại hiện lên: Con ơi, cha là Phật tử. Cha không muốn con lấy hận thù để báo hận thù. Cha chỉ muốn con dùng từ bi mà xóa bỏ hận thù. Ba lần rút gươm ra, ba lần anh thu lại.
(Bấm vào trang số 8 bên dưới để tiếp tục)…
Tiếng Việt / Bài Viết / Thầy