[tp_table id=3 /]
Tác Giả: Thích Pháp Trí
họ căm phẫn, truy nã bấy lâu nay không ai khác chính là vị sư đang cõng tượng Phật lên núi. Khi ấy, Bao Thanh Thiên nói: Sở Thiên Minh của hơn mười năm trước đã chết, bây giờ trước mắt ta chỉ là một nhà sư đạo hạnh.
Một đoạn phim quá cảm động mà khi xem chính tôi đã không ngờ kết thúc của nó hay như thế. Hay nhất là triết lí “Quay đầu là bờ” được đạo diễn dàn dựng đến mức tài tình.
Tha tội, sám hối – một biểu hiện chiến thắng của lòng từ bi.
Từ ý nghĩa quay đầu là bờ, tôi cũng muốn nói thêm về tha tội, sám hối, một biểu hiện chiến thắng của lòng từ bi.
Có một số quan điểm thường chỉ trích Phật giáo là tôn giáo tiêu cực, vì cho rằng ngôi chùa là nơi dung túng cho những thành phần bất hảo của xã hội. Kết luận như vậy thật chẳng chút nào khách quan. Nhưng điều đó không làm tôi quan tâm mấy. Điều chính yếu mà chúng ta quan tâm là Phật giáo có tác dụng như thế nào khi có thái độ bao dung đối với những thành phần bất hảo đó. Bao dung để làm gì? Để cho người xấu có cơ hội thay đổi hành vi, để họ đi lên, hoặc ít ra là để cho họ dừng lại tâm niệm xấu. Như thế thì có gì đâu là sai trái! Ở đây, khi bàn đến vấn đề gì, thì ta nên xét trên nhiều phương diện của nó. Ta thử đặt vào trường hợp của ta xem: Nếu ta lỡ phạm những tội tày trời không thể tha thứ, khi đó ta sẽ làm gì? Tìm tới cái chết hay càng tìm đến với tội lỗi để cố quên mình? Cả hai đều không được. Không được vì tội lỗi là điều mà không ai muốn, kể cả bản thân của người gây tội, chính họ cũng không muốn. Nếu đã không muốn thì vì sao họ lại đi gây tội? Thật ra đó chỉ là những giây phút mà con người chưa làm chủ được bản thân. Khi chưa làm chủ được mình, ta gây tội, đó là lẽ thường tình. Vì sao? Vì “nhân vô thập toàn”. Nhưng khi gây tội rồi đa phần chúng ta đều có tâm lí ăn năn. Cho dù suốt đời không ăn năn thì cuối cùng cũng ăn năn. Như chim sắp chết tiếng kêu của nó luôn bi ai; cũng vậy, con người khi cận kề với cái chết đa phần đều phục thiện. Người tạo tội mà biết ăn năn phục thiện thì có an, bằng ngược lại, không ăn năn, không phục thiện thì cả đời sống trong bất an. Vậy làm thế nào để thoát khỏi bất an? Làm thế nào để lương tâm khỏi bị cắn rứt nếu không nhờ môi trường tốt, mà chùa là một trong những môi trường tốt đó! Vậy đối với người lầm lỡ, nếu ta không chấp nhận họ thì họ sẽ đi về đâu? Cho nên, ta phải nên hiểu người và thương người. Có hiểu người, thương người thì ta mới dễ tạo cho người lầm lỗi có cơ hội để họ tự mình sửa đổi, để họ làm lại chính họ và để họ làm lại cuộc đời. Có tình thương thì ta mới cảm thông được nỗi dằn vặt, dày vò của Vô Não, của Sở Thiên Minh khi đã lỡ gây ra trọng tội. Có tình thương thì ta mới cảm thông được nỗi đau xót, dày vò trong hành động lỡ giết cha mình của vua A-xà-thế.
Nhưng nói thế không có nghĩa là người tạo tội không có trách nhiệm ăn năn, sửa đổi, mà ngược lại yếu tố chính vẫn nằm ở chỗ ăn năn hối lỗi của người đó. Nếu người đó biết ăn năn tức đồng nghĩa với việc người đó tự biết trách nhiệm lấy mình. Nghĩa là người đó biết đương đầu với chính mình, đương đầu với những kết quả phát xuất từ nhân xấu mà mình đã tạo. Người đó không chạy trốn chính mình, không chạy trốn sự thật. Nếu được như thế thì người đó hoàn toàn xứng đáng với lời khen thưởng của Phật: “Có hai hạng người cao thượng đáng kính trọng: một là hạng người không bao giờ tạo lầm lỗi, hai là người tạo lầm lỗi mà biết ăn năn sám hối”.
Tóm lại, trong vấn đề tha tội, chúng ta đừng nên ích kỉ quá, nhất là khi chúng ta có sẵn môi trường tốt mà chúng ta không tạo cho người lầm lỗi để họ có được cơ hội tiến bộ: Tại sao một người từ bóng tối muốn vươn mình đến ánh sáng mà chúng ta không đón nhận? Tại sao một người ở dưới vũng bùn muốn bước lên bờ khô ráo mà chúng ta thờ ơ? Tại sao ta không tạo cho người đó một cơ hội để họ làm lại đời mình? Vì sao chúng ta phải làm vậy? Bởi vì tôi tin sức mạnh của sự thật sẽ chiến thắng sự không thật. Nghĩa là, bạn cứ tha thứ cho anh ta đi, anh ta sẽ phục thiện. Nếu không phục thiện thì tôi đố anh ta chạy
(Bấm vào trang số 10 bên dưới để tiếp tục)…
Tiếng Việt / Bài Viết / Thầy